Bài thơ mình thích của Bùi Sim Sim
Chừng nào
Còn nhiều người yêu em
Em biết
Mình là người sung mãn!
Chừng nào
Còn mình anh yêu em
Em biết
Mình là người hạnh phúc
Chừng nào
Còn mình em yêu em
Em biết
Mình là người bất lực!

Cái tuổi thanh xuân đầy sung mãn, có thể hạnh phúc nhưng đâu có biết. Còn nhiều người yêu em hay mình anh yêu em? Là người hạnh phúc nhưng lạc trong thế giới hư vô. Nhưng giờ thì, đúng là bất lực thật. Bất lực vì chả thay đổi được hiện tại hoặc không muốn thay đổi hiện tại. Khi yêu và được yêu nó có cái vị của niềm hân hoan (như xem bắn pháo bông dịp Tết), và cũng có vị của niềm cay đắng (như vị của caphe đen không đường không đá… tính so sánh với vị của Socala nhưng socola mình thấy ngon quá trời, ko cay đắng tý nào.. còn caphe đen thì mình chả uống được !) . Còn khi yêu chính mình thì dần trở thành ích kỷ. Cũng vui, cũng buồn, và cũng tốt thôi!