Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.
…
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly.
…
Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?
Những bóng người trên sân ga _ Nguyễn Bính
Bài thơ bày tỏ những nỗi niềm của người ra đi và người ở lại trong thời kì chiến tranh khiến người đọc thổn thức mãnh liệt.
Tôi thường nghẹn ngào khi đọc những vần thơ tả cảnh kèm theo những cảm xúc chân thực. Vì nó thực tế và gợi nhớ nhiều điều trong tôi. Cái cảm xúc đó ai cũng có thể thấu cảm cùng tác giả, cùng đồng điệu và chiêm nghiệm nó. Tôi không biết phân tích một bài thơ như nào cho hay. Và thường thì tôi cũng chả tìm được nguồn nào về việc phân tích thơ ca cả. Tôi thích phân tích nó, nhưng vốn văn chương của mình có hạn, viết ra có thể sẽ rất buồn cười.
Thường thì tôi chả thuộc câu thơ khổ thơ nào, nhưng tôi lại thích đọc thơ và trích dẫn nó. Với bài này, khổ thơ tôi thích nhất là:
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly.
Ai ở trong giai đoạn chiến tranh mới cảm nhận được sâu sắc cảnh chia ly. Vợ chồng xa cách, mẹ con xa cách, anh chị em mỗi người mỗi ngả. Biết đầu còn có dịp gặp lại nhau.
Thời đại bây giờ dù có xa cách đến mấy cũng chả thành vấn đề, vấn đề nghiêm trọng là không có internet. !!!
Tôi cũng có những lần đi dạo trong vô định, ko biết đi đâu, cũng không biết mình đang nghĩ ngợi gì. Chỉ là cứ bước đi, thấy thoải mái và có chút sầu cảm. Đi đến một nơi nào đó, mỏi chân quá rồi gọi grab về nhà. Dù rất ít lần như thế, nhưng tôi rất muốn tản bước như vậy. Mỗi lần như thế chắc là tôi đang rơi vào trạng thái khá tệ hại, hoặc quá căng thẳng. Sợ thật, rất sợ cảm giác đó.
Câu cuối, “Một mình làm cả cuộc phân ly”, nghe rất chua chát. Cảm giác như bản thân cô đơn truyền kiếp vậy đó. Tôi không nên nói quá lên về nỗi cô đơn. Vì nó tồn tại trong mỗi người. Trong những người giàu tình cảm nhất hay những người khó chịu nhất. Chỉ là ta không muốn nghĩ đến việc “mình đang cô đơn” mà thôi.
Có dạo, tôi rất siêng nghĩ về việc “cô đơn”, cô đơn nhất là khi có người bên cạnh mà như không. Cảm giác đó tồi tệ hơn việc ta một mình lẻ bóng. Tôi cảm nhận một cách khá là sâu sắc và đau lòng đến nỗi tôi không thể chịu đựng được điều đó. (Tất nhiên có thể tôi đã làm quá lên nỗi cô đơn của mình tại thời điểm đó.) Tôi đã nghĩ mình chả cần phải chịu đựng điều tồi tệ này. Và tôi đã làm điều tôi đã nghĩ. Tôi rời khỏi nơi làm tôi cảm thấy trống trải cô đơn nhất. Tôi lại trở lại tôi với nỗi cô đơn khác, nhẹ nhàng và thi vị hơn. Vui hơn và yêu đời hơn với nỗi cô đơn hiện tại. 🙂
