Đó là một buổi chiều đầu năm mới, trên may bay VJ từ Vinh vào Tp.HCM …

Ngày hôm đó, cũng như mọi lần khác của Hãng VJ … Delay 1 tiếng. Tôi có phần mệt mỏi và đau đầu. Tôi chỉ muốn ngủ, và tôi đã làm vậy khi đặt lưng vào ghế máy bay. Cơn mệt của tôi làm tôi thiếp đi lúc nào không hay. Và dẫu cho bao sự ồn ào của hành khách lên máy bay, không hề cản trở tôi chìm vào giấc ngủ !!!
Máy bay cất cánh và hệ thống báo giây an toàn được mở. Tôi vẫn không hề hay biết. Mãi cho đến khi, cậu bé 7 tuổi, ngồi cạnh cửa sổ, ở giữa là mẹ của cậu bé, đòi ăn mỳ tôm và thèm cà phê :D. Đúng là những cậu nhóc hiếu kỳ 😛
Chuyến bay ấy của VJ, nhưng hôm đấy đi tàu bay của hãng nước ngoài nào đó tôi không rõ (mệt lã người nên không thèm quan tâm đang đi đâu về đâu =)). Sau khi tôi đã có 1 giấc ngủ đủ để hồi thức lại mình đang làm gì ở đâu thì tôi nhận ra, mẹ cậu bé đang cố gắng hỏi cô tiếp viên về ly cà phê và gói mỳ tôm. Tôi bị tỉnh giấc bởi tôi ngồi ở giữa cuộc đối thoại giữa Tây và Ta. Khi tôi đã hiểu được tình thế lúc đó, và lúc đó thì cô tiếp viên cũng đã đi rồi. Tôi quay sang hỏi mẹ cậu bé:
- Cháu í muốn ăn gì hả chị?
- Nó muốn uống cà phê và ăn mỳ tôm.
Tôi nhìn cậu bé, cậu bé bị méo miệng, và tôi đã nghĩ cậu ấy bị bệnh. Tôi thấy thương cảm với tình huống đó. Tôi nói với cậu ấy là “Cô nghĩ Cà phê không hợp với cháu đâu, cháu ăn mỳ tôm không? Cô đặt mua giúp cháu nhé?”. Và nó gật đầu cái rụp 😀 trẻ con thật dễ thương.
Tôi gọi cô tiếp viên xinh đẹp, order tô mỳ lẩu thái, chua cay (chợt nhớ ra cũng thèm phết). Tôi đã trả tiền cho tô mỳ đó.
Trong lúc chờ tô mỳ tới, tôi đã tám với mẹ bé. Chị í còn trẻ, và bé là đứa thứ 3 trong gia đình. Chị bảo, gia đình nghèo nhưng muốn đông con, nên cố gắng sinh đứa này. (Đứa cả đã 24 tuổi !)
Tôi không tự đánh giá cao khả năng nhìn người của mình, nhưng nhìn qua và nói chuyện với chị, tôi thấy con người chị chân thật, không hề có sự giả vờ nào là nghèo khổ hay cần sự thương cảm của ai đó. Chị lạc quan và thương cậu con trai của mình. Cậu bé bị U não lan tỏa !!!
Khi tôi nghe đến đấy tôi thấy mình như chùng xuống. Một cuộc đời dài phía trước của cậu bé đã bị căn bệnh u não chiếm lấy ! Chị bảo, bệnh viện Bạch Mai (Hay bệnh viện gì đó tôi không nhớ tên chính xác) đã trả về. U não lan tỏa giống như san hô trong não vậy đó. Nó cứ ngày càng ngày lan ra trong khối não và to dần lên. Cậu bé bị méo miệng là từ khi Sinh tiết 1 phần nhỏ khối u. Vết khâu phía sau, gần gáy đã để lại sẹo !
Vào 1 ngày đẹp trời, đi học về, cậu bé bảo với mẹ con bị đau đầu quá mẹ ơi. Và tiếp theo là những cơn sốt cao. Lên bệnh viện thì được chẩn đoán là u não. Ra Hà Nội, thì bệnh viện trả về. Bảo giờ mổ cũng khó lòng qua khỏi.
Chị đưa bé về, và nghe nói ở Đồng Nai có ngôi chùa nào đó, có mấy vị thuốc Nam, có thể làm giảm khối u. Giờ chị chỉ biết trông chờ vào phép màu mà thôi.
Chị sợ độ cao, nên đây là lần đầu tiên chị đi máy bay. Thằng bé vẫn ngô nghê hỏi mẹ những câu hỏi dễ thương và ăn ngon lành tô mỳ của nó.
Hỏi thăm, ai sẽ đón chị ở sân bay, chị bảo bạn của chông chị sẽ đón, chồng chị đã ở Đồng Nai rồi. Cả cuộc đời 2 vợ chồng sinh sống kiếm ăn từ Nam ra Bắc. Khi thì buôn bán ở chợ, khi thì bán cá viên chiên, khi thì xây dựng…đủ việc. Giờ về định cư ở Thanh Hóa.
Tôi đã hỏi tên chị và bé, và tôi đã quên mất tên của họ. Nghĩ ra mình cũng tệ thật, nhất trong khoản nhớ tên ai đó !
Tôi đã đưa cho chị í 200k với mong muốn giúp đỡ chút ít tiền đi lại cho cậu bé. Thật ra lúc đó trong ví của tôi chỉ còn 300k nữa. Tôi chả dùng tiền mặt nhiều nên trong lúc đó, số tiền tôi có thể giúp chỉ có vậy.
Lúc máy bay hạ cánh, tôi giúp chị lấy hành lý ở phía trên. Chiếc túi đựng đồ chị í cũ kỹ, còn hỏng cả khóa kéo. Mẹ con bế nhau còn tôi xách túi đồ giúp chị í. Vừa đi vừa nghĩ, mình thế này cũng còn may chán.
Lúc ra khỏi sân bay, tôi tạm biệt 2 mẹ con và hy vọng phép màu nhiệm sẽ đến với họ.
Tôi gọi xe đi về, cũng mệt mỏi và đầy suy nghĩ.
Chuyến bay này tôi nhớ mãi.
Chuyến bay đó cũng là chuyến bay, sau khi tôi về quê để nhìn Bà Nội tôi lần cuối …
02/01/2020.