Sáng Chủ Nhật, cô cún con của tôi nằm tắm nắng an yên trên bậc cầu thang trong lúc chờ tôi đánh răng rửa mặt. Tôi lười biếng dậy trễ, và lười biếng nghĩ mình nên làm gì trong ngày chủ nhật đẹp trời như vậy.

12:40

Tôi đang ngồi ở phòng khách và suy nghĩ nên viết gì và nên xem phim gì. Sau một buổi sáng dậy trễ và chú chó con của tôi kêu than rằng cô ấy khát nước, tôi đã bật dậy đi lấy nước cho cô ấy và ăn món mỳ tôm nấm do bạn thân của tôi chuẩn bị. Sau dó chúng tôi cùng xem phim The Devil wears Prada, bộ phim đó tôi đã coi thời sinh viên, giờ coi lại, thấy hay hơn và ý nghĩa hơn.
Bộ phim có rất nhiều chi tiết đắt giá, chứa đựng những lời cảnh tỉnh cho người trẻ hiện đại đầy tham vọng và hoài bão trong khoảng thời gian đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa trường lớp và tìm kiếm công việc mơ ước trong xã hội.
13:17

Hôm qua chúng tôi có một bữa họp mặt sau một thời gian không gặp nhau, cùng nói chuyện phiến, và làm vài ly bia, nên giờ tôi vẫn còn hơi nhức đầu. Và cũng vì thế mà trưa nay, chúng tôi không nấu nướng gì thay vào đó là order món Gà Ò Ó O về ăn trưa. Bữa ăn trưa muộn chỉ có thế thôi.

15:16
Không thể ngủ trưa được … cơn đau đầu vẫn còn đó. Nghe list nhạc cũng không làm tôi thấy dễ chịu hơn. Tôi chợt nhớ đến cuốn Ông già trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất, — mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên: Cụ Allan, người luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh, cũng không gò bó chính mình hay người khác, luôn gặp được may mắn và dường như mọi sự đều trót lọt. Mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết theo cách này hay cách khác, không việc gì phải tự làm mình mất vui, được sống chính là may mắn rồi, sống đã, mọi việc tính sau. — đây là tâm trạng tôi lúc này.
17:00
Trên đường về nhà, tôi nghe list nhạc của Peter, Paul and Mary, có một đoạn trong bài hát 500 miles
Not a shirt on my back, not a penny to my name
Lord i can’t go a-home this a-way
This a-away, this a-way, this a-way, this a-way,
Lord i can’t go a-home this a-way.
Đây là bài hát dân ca phổ biến ở Mỹ và châu Âu trong phong trào Folk Revival những năm 60s. Lời nhạc đơn giản dạng điệp khúc là lời ca cẩm của một anh lữ hành xa nhà, hết tiền và ngượng không dám về nhà.
Trời bổng đổ mưa lớn … Nó làm tôi nhớ nhà …..