
Cuốn sách Ông già trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất không còn xa lạ gì mới nhiều người nữa. Bản thân mình thì khác, mình đã mua cuốn sách này năm 2017 và rồi nó mất tích ở đâu đó trước khi mình có thể đọc trang đầu tiên. Rồi mãi tới gần đây, đầu năm 2021, mình đã đọc nó trên kindle và quá là yêu thích đi, rồi mình quyết định mua một cuốn sách và đưa nó vào danh sách những cuốn sách tuyệt vời đối với mình. Nó làm mình thấy thoải mái, thật sự thoải mái với nội dung phong phú về chính trị và sự bàng quan của cụ Allan với tất thảy, rồi cười vang bởi giọng văn hóm hỉnh, hài hước, đầy trí trưởng tượng … – một sự giễu nhại quá ư xuất sắc về những lỗi lầm của nhân loại.
Có một comment review cuốn sách này trên mạng mà mình thấy hoàn toàn đồng ý, mình trích ra và bôi đậm, và mình nghĩ đó cũng chính là bài học giá trị mà cuốn sách này mang lại.
***
Không khiên cưỡng. Mọi việc như thế nào cứ để thuận theo tự nhiên. Kiểu, mọi việc rồi sẽ có trời xanh an bài vậy.
Luôn lạc quan, ngay cả ở những tình huống bi quan mất phương hướng nhất cũng cố gắng tìm cho mình 1 điểm sáng.
Chuẩn bị tốt cho mình, Cuộc sống thay đổi, thế thời thời thế cũng xoay chuyển không ngừng. Tương lai là cái khó đoán định trước. Việc của mình là cứ chuẩn bị thật tốt cho chính mình, ít ra là nên có trong tay cái ngón nghề nào đó để không lo chết đói hoặc không lo không có người trọng dụng mình.
Không đặt nặng tư tưởng chính trị, phe cánh. Như ông Allan, ở thế trung dung, không ủng hộ và không bị áp đặt bởi bất kỳ một tư tưởng chính trị nào. Có lẽ vậy nên ông ấy mới có thể vừa là bạn với Harry Truman, vừa được Mao Trạch Đông sủng ái.
Tạo thói quen thích nghi với mọi sự thay đổi. Điều này giúp ông í luôn linh hoạt, dễ dàng ứng phó trong nhiều hoàn cảnh, khi gặp nhiều con người ở nhiều màu da, tôn giáo chính trị khác nhau.
Mọi chuyện đều có cách giải quyết riêng của nó, theo cách này hay cách khác. Vì thế cứ để mọi chuyện diễn ra như tự nhiên, đừng quá gò bó mình hay người khác. Chuyện gì đến – sẽ đến.
Bạn không bao giờ quá già cho một hành trình. Nói theo cách khác, không bao giờ quá trễ để làm một điều gì đó có ý nghĩa.
Dưới đây là một trích đoạn nhỏ ở những trang gần cuối của cuốn sách, một trích đoạn mình hết sức thích thú và cảm thấy ông Allan quá đỗi đáng yêu trong cảnh ông khóc, ông tức giận khi con mèo của ông bị con cáo giết. Đó là lần đầu ông khóc và tức giận đến trong cuộc đời đầy biến cố của mình.
Cùng năm đó, đúng vào sinh nhật của Allan, một con mèo đói đột nhiên xuất hiện ở hiên nhà. Allan dụ nó vào bếp, cho nó sữa và xúc xích. Con mèo thấy cụ tử tế nên đến ở cùng. Đó là một con mèo đực lông vằn vẫn sống ở sân trại, sau đó được đặt tên là Molotov, không phải để tưởng nhớ ông Bộ trưởng mà là quả bom. Molotov không nói nhiều, nhưng lại rất thông minh và biết lắng nghe. Nếu Allan cần nói gì, cụ chỉ phải gọi con mèo và nó đến ngay (trừ khi đang bận rộn bắt chuột, Molotov biết cái gì quan trọng). Con mèo nhảy vào lòng Allan, thư giãn và vểnh tai lên ra dấu rằng bây giờ Allan có thể tâm sự những gì muốn nói. Nếu Allan còn gãi gáy và cổ Molotov thì cuộc trò chuyện có thể kéo dài bất tận.
Sau đó, khi Allan nuôi thêm vài con gà mái, chỉ cần nói với Molotov một lần duy nhất là đừng có đuổi gà, con mèo gật đầu và hiểu ngay. Thực ra nó đã tảng lờ những gì Allan nói và vẫn đuổi bọn gà mái đến chán thì thôi, nhưng đó là chuyện khác. Còn đòi hỏi gì hơn nữa? Cuối cùng thì nó vẫn là một con mèo thôi. Allan nghĩ không có ai láu cá hơn Molotov, kể cả con cáo luôn lén lút rình quanh chuồng gà kiếm khe lưới hở. Con cáo cũng rình bắt cả mèo, nhưng Molotov quá nhanh.
Năm lại năm thêm vào tuổi đời của Allan. Cứ mỗi tháng, chính quyền lại gửi lương hưu đến mà Allan chẳng phải làm gì. Allan dùng tiền đó mua pho mát, xúc xích, khoai tây và thỉnh thoảng một bao đường. Ngoài ra, ông đặt mua Eskilstuna Kuriren, tờ báo địa phương, và thanh toán hóa đơn tiền điện khi nào nhận được.
Nhưng tiêu đủ thứ xong, hàng tháng tiền vẫn còn dư, chẳng biết để làm gì? Một lần, Allan thử cho chỗ tiền thừa vào phong bì gửi lại các nhà chức trách, nhưng một thời gian sau, một viên chức đến tận nhà Allan thông báo rằng cụ không thể làm thế. Allan nhận lại số tiền của mình, và phải hứa không tranh cãi với chính quyền theo cách đó. Allan và Molotov đã sống rất hòa thuận với nhau. Hàng ngày, nếu thời tiết cho phép, họ cùng đạp xe tí chút dọc những con đường trải sỏi trong vùng. Allan đạp xe, còn Molotov ngồi trong giỏ, hưởng gió và tốc độ.
Gia đình nhỏ này đã sống một cuộc sống dễ chịu bình thường. Cứ thế cho đến một ngày hóa ra không chỉ Allan mà cả Molotov cũng già đi. Đột nhiên, con cáo bắt được con mèo, cáo và mèo chỉ ngạc nhiên nhưng Allan thì buồn.
Có lẽ trong đời mình, Allan chưa bao giờ buồn đến thế, và nỗi buồn nhanh chóng chuyển thành tức giận. Chuyên gia chất nổ già nua đứng đó trên hiên nhà mình, nước mắt đầm đìa và gào trong đêm đông:
– Mày sinh sự thì sự sinh, con cáo đáng nguyền rủa!
Lần đầu tiên và duy nhất trong đời, Allan đã nổi giận. Và nó không nguôi ngoai ngay cả bằng rượu vodka, lái xe ô tô (không phép) hay đạp xe một chuyến dài. Không nên sống để trả thù, Allan biết điều đó. Nhưng bây giờ đó chính là điều ông đang lên kế hoạch.
Allan đặt thuốc nổ bên cạnh chuồng gà, định là nó sẽ nổ khi lần sau con cáo đói và thò mũi sâu vào chuồng gà. Nhưng trong cơn tức giận, Allan quên rằng sát cạnh chuồng gà là nơi ông lưu trữ tất cả chỗ thuốc nổ của mình. Thế là vào lúc hoàng hôn ngày thứ ba sau khi Molotov chầu trời, người ta nghe tiếng nổ lớn ở địa phận Södermanland, kể từ cuối những năm 1920 mới có lại một vụ nổ như vậy.
Con cáo đã tan xác, giống như con gà mái của Allan, chuồng gà và kho chứa gỗ. Nhưng vụ nổ còn hiệu quả hơn thế, cả ngôi nhà và kho của Allan cũng bay theo. Lúc đó, Allan đang ngồi trong chiếc ghế bành của mình, cụ bay lên không trung với ghế bành và mọi thứ rồi hạ cánh trong đống tuyết ngoài hầm khoai tây của mình. Cụ ngồi đó nhìn quanh với vẻ mặt ngạc nhiên, trước khi cuối cùng thốt lên:
– Con cáo chết rồi.
Mình cũng yêu cuốn sách này vô cùng. Đây là cuốn duy nhất mình đọc hết bằng tiếng Đức sau khi đọc bằng tiếng Việt, dù rất dài.
Nếu bạn thích văn phong này có thể đọc thêm cuốn Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử của cùng tác giả.
LikeLiked by 1 person
Cảm ơn Yanimia. Vân cũng thấy mọi người giới thiệu cuốn đó, Vân sẽ đọc thêm vì V thích giọng văn của Jonas Jonasson quá đỗi. Hì.
LikeLike
cuốn này tuy không thể sánh bằng cuốn ông trăm tuổi, nhưng cũng khó mà bỏ xuống được.
LikeLiked by 1 person