“Cuộc đời chúng ta cơ hồ được ghép bởi những mảnh kí ức. Chính thế, những mảnh kí ức làm nên đời ta. Những kỉ niệm êm đềm và thơm ngát như ngọn gió mùa xuân thổi qua thềm nhà buổi chiều xa xưa nào. Một mối tình dang dở. Một nụ hôn chưa kịp trao. Cái nắm tay vội vàng. Một sai lầm không thể cứu vãn. Một tổn thương gây ra cho ai đó, hoặc ai đó gây ra cho ta. Những mảnh vỡ của kí ức, đôi khi nhọn hoắt, đôi khi nát vụn… vẫn trở về với tôi vào những chiều cuối năm.”
Trích cuốn sách: Nếu biết trăm năm là hữu hạn – Phạm Lữ Ân
“Our lives are almost made up of pieces of memories. That’s how the memories make our lives. The memories are as sweet and fragrant as the spring breeze blowing across the porch in the old afternoon. An unfinished relationship. An unrequited kiss. A quick handshake. An irreparable mistake. An injury caused to someone, or someone caused to us. Fragments of memory, sometimes sharp, sometimes broken… still come back to me in the late afternoons of the year.”

– The end –