Câu chuyện hoa Mướp.
Hồi còn nhỏ, nhà tôi gần nhà ông bà, nhưng thời gian tôi ở với ông bà là chính. Nhà ông bà hồi đó rộng lắm, vườn có nhiều luống rau, dàn mướp, mấy cây đu đủ, ổi và 2, 3 cây xoài to ơi là to. Hồi đó tôi còn nhỏ, dưới 10 tuổi thôi, ham chơi đồ hàng và long nhong ngoài trời nắng.
Ông tôi hồi đó mê trồng hoa, trồng rau và nhất là giàn mướp, ông mê mẩn chăm chút hằng ngày đợi chúng ra trái. Tôi nhớ được rất nhiều ký ức hồi nhỏ, tôi nhớ hình bóng ông, đứng chắp hai tay phía sau, đưa mắt háo hức dõi theo những bông hoa mướp với hy vọng một mùa bội thu, cả nhà được ăn những quả mướp tươi ngon mát lành.
Hồi đó tôi mê chơi đồ hàng với đứa bạn trong xóm. Hôm thì đóng vai công chúa, hoàng tử, hôm thì đóng vai mẹ con, hôm thì đóng vai gia đình, rồi cùng nhau chơi trò nội trợ nấu nướng bằng những thứ nhặt nhạnh được xung quanh.
Hồi đó tôi sao mà nghĩ ra được trò lấy mấy bông hoa mướp màu vàng tươi tượng trưng cho món trứng rán. Thế là ngày qua ngày cứ hái trộm vài bông hoa mướp, đến một ngày nọ ông nhận ra “Ủa sao hoa tự dưng thưa thớt dần vậy ta?” … và sau đó ông tìm ra thủ phạm chính là tôi, đứa cháu gái hái trộm hoa mướp để đi chơi ba cái trò trẻ con vớ vẩn 😃
Ông không đánh, ông chỉ mắng vài ba câu rồi vờ như rượt tôi, tôi chạy qua nhà bạn tôi, và chúng tôi quyết định, không nhất thiết phải có món trứng rán trong thực đơn hằng ngày nữa.
Và còn rất nhiều kỷ niệm về ông tôi vẫn còn nhớ, như chuyện tôi thích sờ cổ và tai ông mỗi khi ngủ, tôi thích hái trộm hoa ông trồng (cũng bị mắng tương tự vụ hoa mướp), ông dạy tôi học, vẽ chân dung cho tôi, thổi sáo cho tôi nghe, nấu ăn cho gia đình…
Giờ đây, mỗi dịp về thăm nhà, tôi sẽ không còn thấy ông ở đó nữa. Nhưng tôi sẽ tìm và gặp lại ông ở kiếp khác.
Nếu một ai đó thật sự quan trọng với bạn, thì nhất định bạn sẽ gặp lại được người đó.
25/09/21 (19/08/2021)
